Danh Sách Dịch Vụ

Top 10 Tản văn yêu đơn phương hay nhất

Có lẽ ai trong cuộc đời đôi lúc có xúc cảm với người khác giới. Chỉ có điều cái xúc cảm đó có mạnh mẽ để phát triển thành tình yêu. Hơn tất cả các cảm xúc, thì cái cảm giác yêu đơn phương là một mớ hỗn độn vui, buồn, hạnh phúc, nhớ nhung và cả sự cô đơn khôn siết. Để hiểu rõ hơn và đồng cảm với những người đã trải qua điều này, Toplist chia sẻ những bài tản văn về yêu đơn phương hay nhất dưới đây:

Tản văn yêu đơn phương số 6

Viết cho những mối tình dang dở, cho đi rất nhiều nhận lại chẳng bao nhiêu!

Viết cho những tháng ngày tuổi trẻ em đã yêu không toan tính không hờn giận. Và hôm nay em mạnh mẽ buông bỏ, kiêu hãnh đứng dậy và bước tiếp…

Viết cho cô gái cũng như em, cô đơn trong chính tình yêu của mình, cô đơn cả những ngày đã rời xa anh. Nhưng thanh xuân có bao nhiêu để em cứ ôm mãi một mối tình đơn độc và chẳng có hồi hết.

Phải không anh?

Là đánh mất hay chưa từng có, tập truyện ngắn – tản văn của Gari mở đầu bằng những điều như thế cũng kết thúc bằng những điều như vậy. Cuốn sách là tuyển tập những câu chuyện tình không hoặc chưa trọn vẹn. Là câu chuyện của những người lớn lên cùng nhau, trải qua nhiều năm tháng cùng nhau, chia sẻ cho nhau rất nhiều điều trong cuộc sống nhưng số mệnh không xếp đặt cho họ được ở bên nhau, theo đúng nghĩa tình yêu. Cô gái yêu đơn phương chàng trai rất nhiều năm. Chàng trai không biết rằng mình đã yêu cô bạn thân của mình cho đến khi nhận tin về đám cưới của cô. Những nuối tiếc, những ân hận về tình yêu và những nỗi buồn vì tình yêu bất thành khiến cuốn sách mang một màu buồn man mác.

Nhưng Gari bằng cách nào đó vẫn thổi vào đó ít nhiều niềm lạc quan, hy vọng. Rằng tình yêu chưa phải là tất cả và trong cuộc đời này, còn rất nhiều điều quan trọng với mỗi người. Rằng mỗi cánh cửa đóng lại thì đâu đó vẫn sẽ có cánh cửa khác mở ra chờ đón bạn. Một ai đó ra đi là cơ hội cho một ai đó sẽ đến bên và ở lại. Điều quan trọng là thời gian và duyên nợ. Chấp nhận buông bỏ một tình yêu dù có đau cũng chưa bao giờ là điều quá tồi tệ.

Là đánh mất hay chưa từng có sẽ chỉ dẫn bạn cách buông bỏ một người không xứng đáng với tình yêu của bản thân.

Tản văn yêu đơn phương số 10

Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh ấy chưa từng biết đến việc tôi thích anh nhiều đến nhường nào. Và có thể ngay hiện tại anh ấy cũng không có một chút ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc biệt ngầu.

Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng nhân viên phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng đến đó để ngắm anh ấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.

Trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày nào tôi cũng đến và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh ấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi đến quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất ngờ nhìn tôi cười và nói.

“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn đến đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”

Trái tim tôi lúc ấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như không có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”

Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy đến đây mỗi ngày cũng là thói quen?”

Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, đến mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên đến đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi bỗng nhiên trở thành thói quen lúc nào không hay.

Tôi thích anh ấy một cách âm thầm, cả 2 năm như vậy nếu không đến trường học tôi đều đến quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh mà bày tỏ, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh ấy sợ hãi hay không? Mỗi lần nghĩ như vậy tôi lại nghĩ hiện tại mỗi ngày được ngắm anh ấy là đủ rồi.

Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch như vậy đấy, thích một người nhưng lại ngại không dám bày tỏ. Sợ đánh mất người ấy nên cứ mãi lặng thinh, tình cảm ấy thật buồn mà đẹp. Hiện tại khi nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù không thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.

Sau này, tôi gặp lại anh đang đi cùng người yêu ở Trung tâm thương mại, bất giác mỉm cười. Có lẽ anh không còn nhớ tôi là ai nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ cười của anh năm ấy làm tôi hoảng loạn cả tuổi thanh xuân

Tản văn yêu đơn phương số 1

Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Yêu đơn phương là một loại thiệt thòi. Trong một thời gian dài như thế tự mình vui vẻ, tự mình đau đớn, rồi tự mình dằn vặt. Yêu đơn phương, dù kết thúc có hậu thì vẫn là thiệt thòi… Chỉ đáng buồn là khi tim đập nhanh thì não sẽ không còn được tỉnh táo, bản thân đáng thương thế nào cũng không thể nhận ra.

Yêu đơn phương một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy đến tự tin cũng không còn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình.

Kết quả tốt đẹp nhất của yêu thầm là người bạn thích cũng thích bạn, kết quả bi kịch nhất là người bạn thích không thích bạn, hơn nữa còn không hề biết tình cảm của bạn, đó thật là một sự hi sinh uổng công vô ích.

Mỗi cô gái trong tuổi mơ mộng đều sẽ có một mẫu người con trai mà mình đơn phương yêu mến. Nhưng lâu dần, họ cũng sẽ hiểu ra, những thứ tình cảm kia thật ra nhỏ bé biết bao. Chỉ có tự bản thân họ vui buồn, tức giận vì người đó. Thậm chí, thứ tình cảm kia cũng chưa phải chịu qua thử thách.

Thích một người không thích mình, chính là dù mình có cố gắng đến mức nào, trong mắt họ mình vẫn chỉ là một mối quan tâm vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, nhưng không có cũng chẳng buồn.

Yêu đơn phương là một loại tình yêu say đắm hoàn mỹ nhất trên đời này, bởi vì tuyệt đối cũng không bao giờ bị thất tình. Nhưng chỉ có người chân chính từng trải mới biết được: Loại tình yêu không thể nói lên lời này, đó mới là loại tình yêu yếu ớt nhất trên thế giới.

Thầm yêu một người, đáng mừng nhưng cũng đáng buồn. Đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn là vì mãi mãi cũng sẽ không được chấp nhận.

Tản văn yêu đơn phương số 5

Nhân gian có hai thứ mà người đời chẳng cách nào kháng cự:

Một là bệnh, hai là tình. Đôi khi hai thứ này nhập làm một, người ta gọi là bệnh tương tư.

Yêu là khổ, nhưng yêu một người chưa từng vì mình mà dừng bước còn khổ hơn. Vì mọi nỗ lực để tới gần người ta đều là vô ích, chỉ có mình bạn trả giá, mình bạn cảm động. Khi muốn tin rằng đợi chờ tình yêu là xứng đáng thì trong lòng vẫn còn hoài nghi: rốt cuộc phải đợi người đến bao giờ?

Tương tư như vị thuốc đắng, thế nhưng dù có là độc dược cũng chẳng ai kiềm chế được ý muốn của con tim. Yêu là yêu thế thôi, như con suối nhỏ chảy xuôi, hồn nhiên đợi đá mềm. Đời người rất dài, ai biết ngày sau là mưa hay nắng nên lo gì chuyện tâm ý một người không thay đổi. Ngày mai thức dậy, biết đâu là ngày chân tình được hồi đáp bằng chân tình.

“Cả một đời quá dài”, không ai biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước nên nếu đã yêu thì hãy cứ yêu thôi. Một đời có mấy lần gặp gỡ mà đành lòng bỏ lỡ nhau? Biết đâu, ông trời không phụ lòng người, tình yêu sẽ mỉm cười vào một sớm mai bất ngờ?

“Cả một đời quá dài”, là cuốn sách đầu tay của chàng trai tên Leo được viết ra với những tâm sự rất thật về chuyện tương tư cùng cuộc sống lãng mạn lẫn đâu đó chút cô đơn của người trẻ.

Tản văn yêu đơn phương số 2

Tình yêu vốn dĩ luôn là một ẩn số chẳng có đáp án. Em ngã vào tình yêu, chìm đắm trong nó nhưng buồn thay, một khi trái tim em đã lỡ trót lỡ nhịp, em sẽ chẳng thể kiểm soát được nữa. Và em biết không, người ta gọi đó là yêu đơn phương.

Yêu đơn phương là những tháng ngày em tự mình nuôi dưỡng một thứ ảo ảnh hạnh phúc.

Yêu đơn phương là những hờn ghen, trách móc em phải tự mình nuốt vào trong, tự mình ủi an, xoa dịu.

Và yêu đơn phương là tự em bắt đầu, cũng là chính em kết thúc.

Tuổi trẻ của chúng ta có lẽ đều phải ít nhất một lần trải qua cảm giác hẫng hụt, đớn đau nghẹn đắng khi nhìn người mình thương bước đi trên con đường ngược chiều với mình. Dù em có dũng cảm tỏ bày, hay nín lặng giấu kín, thì đơn phương vẫn là đơn phương, người ta không yêu em, vẫn sẽ là người ta không yêu em. Nhưng không bởi vì thế, mà tình cảm đó không đáng trân trọng.

Tản văn yêu đơn phương số 9

Yêu đơn phương luôn có hai cảm xúc song hành với nhau, đó là vui vẻ đến mức không kiềm chế được, đó là đau khổ tận tâm can không ai có thể thấu được. Có biết bao người dùng hết cả thanh xuân để dành tình cảm cho một người nhưng cuối cùng chẳng có một cái kết thúc “Happy Ending” nào cả. Em cũng giống như họ theo đuổi một điều mơ hồ mà không quan tâm đến kết quả.

Tình yêu thường được bắt đầu từ những khoảnh khắc đơn giản đến lạ kì. Khiến bao nhiêu tiêu chuẩn cầu kì trước đó đều bị đánh gục bởi hai chữ “rung động”. Em đã từng tuyên bố rằng mình sẽ chẳng bao giờ thích kiểu người như anh, ấy vậy mà ngay lần đầu gặp mặt em đã phải lòng anh.

Những lúc đi bên cạnh anh em thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, rõ ràng là thích anh đến chết đi sống lại vậy mà lúc anh quan tâm vẫn giả vờ không thèm để ý. Thật ra trong lòng trái tim đang loạn nhịp nhưng vẫn không dám thổ lộ với anh. Em chỉ có thể dùng phương thức nhờ vả để được anh quan tâm.

Tình cảm ấy mà, đâu phải chỉ cần đối xử tốt với đối phương thì sẽ nhận lại được tình cảm của họ đâu. Câu chuyện tình yêu kết thúc không phải Happy Ending thì sao chứ? Ít ra chúng ta đã….

Cuộc sống có vô vàn điều bất ngờ, giống như việc gặp anh vậy đó. Nó đến một cách rất tự nhiên. Thầm thương trộm nhớ là một loại tình cảm…

Yêu anh chính là điều tuyệt vời nhất em được trải nghiệm trong cuộc sống này. Cho dù tất cả chỉ là một mình em tự tưởng tượng nhưng dẫu sao anh cũng trở thành một phần hồi ức không thể thiếu trong tháng năm thanh xuân tươi đẹp của em.

Tản văn yêu đơn phương số 7

Với chủ đề “yêu xa”, “tình đơn phương” và “người yêu cũ”, ba chủ đề hoàn toàn không lạ trong tình yêu và được khai thác nhiều trong các tập tản văn của nhiều tác giả trước đó. Thế nhưng bằng sự đa dạng trong cảm xúc và cách viết, Những khoảng trống không nhau sẽ là một luồng gió mới giữa những điều đã quá đỗi thân quen.

Tình yêu luôn là chủ đề yêu thích của nhiều cây bút trẻ – những người dám nghĩ, dám làm và dám sống. Đối với họ, yêu không chỉ đơn thuần là trao gửi tình cảm và đón nhận lại mà còn là vô vàn những cung bậc cảm xúc không thể nói thành lời. Vậy nên những con người trẻ ấy đã gửi gắm mọi tâm tư tình cảm của riêng mình vào một cuốn sách mang tên Những khoảng trống không nhau. 12 tác giả – họ là những người trẻ đam mê viết lách, nuôi dưỡng cảm xúc mình trong từng câu từng chữ. Họ bắt đầu viết chỉ vì sở thích và mong mỏi có thể đưa giọng văn của mình vào tâm hồn người đọc qua những trang văn học xã hội. Nhưng cũng chính nhờ những đam mê đó, họ từ một người viết lách đơn thuần trở thành các tác giả trẻ khi tác phẩm của chính mình được xuất hiện trong quyển sách.

Mỗi câu chuyện trong cuốn sách là một trải nghiệm hoàn toàn riêng biệt của tác giả, thế nhưng lại đem đến cho người đọc thứ cảm giác quen thuộc như thể chính mình đang đọc lại những dòng nhật ký của bản thân. Đó cũng chính là điều tạo nên sự khác biệt của cuốn sách này: sự đồng cảm.

Tản văn yêu đơn phương số 4

Giá như cuộc đời này, chỉ cần em thương anh là đủ? Vậy thì thương bao nhiêu em cũng có thể thương được, đem hết cả ruột gan tâm can cho anh em cũng chẳng nề chi.

Giá như cứ thả lòng đắm say một người, đừng bao giờ là kẻ đến muộn hay đến sau trong một mối tình đã chật chỗ từ lâu, chẳng phải ngửa tay xin một chút tình rơi sót buồn bã đến vậy?

Giá như gặp được là duyên, yêu nhau là nợ. Nếu có duyên xin hãy có nợ và xin hãy vì chữ duyên ấy mà trọn lòng ở bên nhau đừng như những hạt cát nắm chặt trong lòng tay.

Ừ thì! Anh không thương em? Là chưa từng thương hay là hết thương?

Anh không biết, em lại càng không. Em chỉ hiểu rằng mùa đông này chỉ còn mình em xiêu mình trong những chiều gió buốt, chỉ còn mình em lặng thinh nơi đêm giáng sinh lấp lánh.

Hạ Vũ là kẻ nói hộ lòng người. Mỗi trang sách “Anh không thương” chỉ mong như ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho bạn trong mùa Giáng sinh này. Bởi bạn biết không: Giáng sinh ai cũng xứng đáng được yêu thương.

Có những yêu thương thật khó nói thành lời nhưng gửi cho ai đó hay chỉ là cô bạn thân cuốn giftbooks nhỏ và một chiếc ôm thật khẽ có lẽ cũng đủ thay cho mọi lời ủ ấm khác.

Tản văn yêu đơn phương số 3

Yêu đơn phương là tình câm. Nhưng trót lỡ Yêu người yêu người ta lại là tình cay xót, để rồi sau tất cả những tâm tư giấu kín, những buồn đau một mình, những xót xa không thể tỏ, ta bỗng nhận ra rằng: Trong cuộc đời này, có những người đàn ông mà ta chỉ nhớ thương rồi để đấy. Bởi ngay cả việc đau khổ vì họ cũng không được phép. Cuộc sống luôn có nhiều mối nợ không duyên… Yêu người yêu người ta – nghe xót xa đến thương lòng: Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu đêm Khi tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy. Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy Em sẽ chờ như thể một tình yêu… Yêu người yêu người ta… Nhưng cuộc đời rồi sẽ có bao lần được thiết tha vì một người đến vậy. Chỉ có những năm tháng thanh xuân, chúng ta yêu một người chẳng vì bất kì lý do nào cả… cứ vậy mà yêu thôi!

Cuốn sách này viết trong 9 năm, gom nhặt những câu chuyện của cuộc đời, những thủ thỉ của trái tim, có yêu, có hận, có đau cũng đầy nhớ thương không hồi đáp. Và cuốn sách có 2 bìa như lời tác giả Gia Đoàn tâm đắc: “Anh muốn những giọt nước mắt đơn độc kia ẩn lấp đi như cách tất cả các cô gái giấu đi nỗi đau để tươi vui, mạnh mẽ cùng cuộc đời. Vì thế bìa ngoài là màu xanh dịu dàng, giản dị để bao bọc, xoa dịu những nỗi đau đó. Yêu người yêu người ta được xem là cuốn sách đáng trông đợi nhất mùa hè năm nay cho những người dám yêu, dám sống và dám…đau.

Tản văn yêu đơn phương số 8

Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ là tuyển tập gồm 365 trích dẫn về mối tình đầu, thời thanh xuân, tình yêu đơn phương,… Các trích dẫn trong cuốn sách được tập hợp từ những cuốn sách Văn Việt books đã xuất bản và được các bạn độc giả rất yêu mến như Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu, Ai hiểu được lòng em, Giá lại có một người như em, Chẳng thể nói lời yêu, Chưa từng hẹn ước, Câu chuyện mà anh không biết, Đáng tiếc không phải anh, Thời niên thiếu không thể quay lại ấy, Truy tìm ký ức, Ngang qua thế giới của em…

Những câu trích dẫn có câu dịu dàng trong trẻo như chính thanh xuân của các bạn, cũng có câu buồn man mác như một mối tình đã qua, cũng có câu dạt dào niềm tin tưởng để bạn có thể vững bước trong tương lai. Lúc buồn bạn có thể tìm đến, lúc vui bạn có thể san sẻ, hi vọng cuốn sách nhỏ xinh này có thể trở thành người bạn đường bên bạn trong những chuyến du lịch, hoặc bên bạn trong những ngày cuối tuần dịu nhẹ.

Bài Viết Bạn Nên Xem

Back to top button